Poster:No Name
Địch Á mang theo nụ cười ấm áp nhìn Trác Ngọc sau đó nhanh chóng dọn dẹp. Thu dọn xong mới chạy đi hỏi Trác Ngọc cô mất thứ gì. Thật ra thì theo ý hắn, cái vật vất đi này cũng không có gì quan trọng, quan trọng là quá trình tìm kiếm đồ có thể khiến hắn cùng Trác Ngọc bồi dưỡng tình cảm, đây mới là điều quan trọng. Phụ thân đã nói, tình cảm là cần bồi dưỡng, phải bồi dưỡng như thế nào mới để cho mình dễ dàng đạt được sự đồng ý của giống cái là điều quan trọng.
“Cái này… Mất gì nhỉ, để cho tôi nghĩ đã. A, đúng rồi, là một tảng đá có thể phát sáng. Ừm… To cỡ nắm tay của tôi.”
Địch Á hai mắt tỏa sáng nắm bả vai Trác Ngọc: “Có tảng đá như vậy ư? Như vậy buổi tối có thể chiếu sáng rồi, nàng vất ở đâu?”
Không cần phải kích động như vậy đi. Mặc dù tôi cũng rất thích, nhưng chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Chỉ là câu này cô cũng không dám nói a.
“Không phải ở nơi này, chắc là ở phía trước.” Cô chỉ tay về phía trước, Địch Á nhìn qua sau đó quyết định tìm hết ở nơi này rồi sẽ tìm ở phía trước.
Mắt người thú thật ra rất sắc bén, Địch Á không tốn thời gian đã tìm xong ở chỗ dòng suối nhỏ. Hắn biết nếu là tảng đá có thể phát sáng thì ban ngày sẽ không dễ tìm, buổi tối tìm sẽ dễ hơn nên hắn cũng không gấp, cứ tìm ở bên này xem đã. Dĩ nhiên Trác Ngọc cũng đi theo làm bộ tìm kiếm một phen.
Thời gian cứ lặng yên không một tiếng động trôi đi, rất nhanh sắc trời dần dần tối xuống.
Trên bầu trời một vầng trăng tròn mang theo ánh sáng nhàn nhạt treo trên ngọn cây cao. Những côn trùng dã thú ban ngày thích nhảy tới nhảy lui cũng thu lại hơi thở, hoặc co rúc ở trong bụi cỏ, hoặc treo trên cành cây mang theo hơi thở đều đều chìm vào giấc ngủ, rừng rậm dần dần trở nên an tĩnh.
Địch Á để cho Trác Ngọc nghỉ ngơi ở trong sơn động, còn hắn thì chạy đi tìm. Tìm hơn nửa đêm cũng không tìm được tảng đá phát sáng liền về nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau Địch Á thừa dịp đi săn lại tìm kiếm một phen, nhưng vẫn không có kết quả. Lúc nấu cơm, Địch Á hỏi ý kiến Trác Ngọc: “Nơi này ta đã tìm đi tìm lại mấy lần vẫn không tìm thấy, nếu không chúng ta đến phía trước tìm đi.”
Trác Ngọc thuận theo lời Địch Á cũng đồng ý đi đến phía trước. Hai người rất nhanh đã thu thập xong hành trang lên đường.
Xuyên qua khu rừng rậm rạp, bước chân của Địch Á nhanh hơn, cõng Trác Ngọc đi gần một ngày đã đến nơi mà Trác Ngọc nói.
Đến nơi đó, Trác Ngọc không che giấu được khuôn mặt tràn đầy hưng phấn khiến Địch Á nghi ngờ. Đồ còn chưa tìm được, sao lại hưng phấn như vậy?
Trác Ngọc thấy Địch Á đang nhìn mình thì vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, đi theo Địch Á tìm kiếm từng chút từng chút một, từ từ tìm kiếm tảng đá có thể phát sáng giống cô nói.
Trác Ngọc nghĩ muốn đến đây xem một chút. Lúc đầu mình tỉnh lại là ở nơi này, không biết trở lại nơi này cầm theo cái hòm của mình có thể xuyên trở về hay không.
Cô vừa tìm vừa cầu nguyện trong lòng, hy vọng ông trời có thể nghe được tiếng lòng của mình, bổ một tia chớp xuống đây để cho mình có thể trở về.
Thế nhưng cho dù cô cầu khẩn thế nào, ông trời cũng không có phản ứng. Bầu trời vẫn xanh thẳm khiến Trác Ngọc bực bội, ngược lại Địch Á lại đến an ủi cô.
Địch Á mỗi ngày đều đi tìm tảng đá phát sáng, Trác Ngọc thì ôm cái hòm ngồi dưới đất chờ ông trời thiện tâm tới giải cứu cô. Thế nhưng vẫn để cho cô thất vọng. Ngược lại Địch Á lại tìm được tảng đá phát sáng, đó là ở trong sơn động mà Trác Ngọc đã từng ở, tảng đá ở trên vách đá không may bị Địch Á phát hiện.
“Tìm được rồi, tìm được rồi. Ngọc Nhi nàng nhìn một chút xem có phải cái này không?” Địch Á cao hứng bừng bừng dùng hai tay nâng tảng đá đưa đến trước mặt Trác Ngọc.
Mặc dù tâm tình Trác Ngọc không được tốt cũng phải kinh hãi. Thật sự có tảng đá như vậy ư?
Cô cầm tảng đá ở trong tay xem xét dưới ánh mặt trời thì thấy trong suốt, cô thở dài nói: “Thật xinh đẹp, quả thật chính là dạ minh châu.”
“Dạ minh châu? Cái tên này thật hay.” Địch Á vừa nói vừa dùng ánh mắt sợ hãi vừa than nhìn vật trong tay Trác Ngọc. Có lẽ lúc trước hắn cũng không biết Mê Huyễn đại lục còn có vật như vậy.
“Nếu đã tìm được, chúng ta cũng nên nhanh chóng trở về thôi.”
“Trở về? Nhanh như vậy, không ở thêm hai ngày sao?”
“Không được, nơi này thức ăn ít còn có dã thú tương đối hung mãnh.”
“Vậy… vậy ngày mai đi, tôi có chút mệt mỏi.” Trong lòng Trác Ngọc vẫn hi vọng có thể ở nơi này thêm mấy ngày. Nhưng nếu đã tìm được tảng đá phát sáng cũng không biết có thể ở chỗ này thêm bao lâu.
Địch Á vừa nghe Trác Ngọc nói mệt mỏi thì lập tức đồng ý ở nơi này nghỉ ngơi một đêm rồi trở về.
Chương 17: Triền miên.
Quyết định qua đêm ở đây, Địch Á cùng Trác Ngọc liền đi săn thú. Họ bắt được một con dê toàn thân ngũ sắc, lớn bằng con sơn dương mà trước kia Trác Ngọc đã gặp, cô gọi nó là dê ngũ sắc. Địch Á nói loại dê này thịt tươi mới, ăn rất ngon, sau khi ăn xong trong miệng vẫn còn lưu hương. Trác Ngọc đi theo hái chút trái cây, gồm cả loại quả giống như dâu tây, nhưng cô không dám ăn.
“Loại trái cây này có thế ăn được sao?” Trác Ngọc chỉ chỉ trái cây mà mình hái được giống quả dâu tây, tạm thời cô sẽ gọi nó là quả dâu. Cô nhớ trước kia Địch Á chưa bao giờ hái loại trái cây này cho cô ăn.
Nghe được câu hỏi của Trác Ngọc, Địch Á đang xử lý dê ngũ sắc liền quay đầu lại, chần chờ một lát mới gật đầu, ý bảo Trác Ngọc có thể ăn. Hắn có đầy bụng nghi ngờ, tại sao Ngọc Nhi lại muốn ăn, chẳng lẽ nàng đã nghĩ thông suốt, nhưng vẫn xấu hổ. Vừa nghĩ vậy, trong lòng Địch Á hưng phấn không thôi.
Trác Ngọc cũng không biết suy nghĩ của Địch Á, chỉ cần có thể ăn cô đều sẽ không bỏ qua. Hái được nửa túi dâu, Địch Á lại dùng lá cây chuối tây tròn xào một chén lớn thịt dê ngũ sắc, lại nấu một nồi canh lớn.
Sau khi mệt mỏi hai người hưởng thụ một bữa tiệc lớn, sau đó nằm trên bãi cỏ cạnh dòng suối nhỏ nghỉ ngơi. Trác Ngọc vừa gặm trái dâu, vừa nhìn trăng sáng cùng sao trên trời mà ngẩn người.
Cô nhớ mình đang trên đường trở về phòng khám bệnh thì xuyên đến mảnh đại lục này. Ngày đó mưa rơi , chân trời một tia chớp bổ xuống, dường như cô bị người đi đường đẩy vào trong ánh sáng của tia chớp. Chờ đến khi cô tỉnh lại thì đã không phải là nơi mà cô quen thuộc. Xem ra phải chờ trời mưa sấm đánh mới có thể thử. Vậy thì phải đợi đến lúc nào đây, cô đã ngây ngốc ở đây đủ rồi.
Trác Ngọc cảm thấy người có chút khô nóng, lại thêm ban ngày chảy không ít mồ hôi, nghĩ muốn tắm rửa, nhưng Địch Á vẫn ở bên cạnh.
“Cái đó….” Cô gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: “Tôi muốn tắm, anh ra chỗ khác có được không?”
Địch Á nhìn nhìn Trác Ngọc rồi hóa thành hình thú, quay lưng lại đi về phía xa đứng nghiêm canh gác cho Trác Ngọc. Chủ yếu là Trác Ngọc muốn Địch Á tránh đi mà thôi.
Cô từ từ cởi quần áo ra nhảy vào trong dòng suối nhỏ, dòng nước lạnh như băng tạm thời làm dịu sự khô nóng trên người cô. Nhưng dần dần, cô phát hiện có điều không ổn. Tại sao mình càng tắm lại càng cảm thấy nóng.
Cô vùi mình vào trong dòng nước, làm thế nào cũng không áp chế dược sự khô nóng ngày càng tăng lên.
Đáng chết, tại sao lại nóng như vậy, rõ ràng mình đã ngâm mình trong nước rồi, đây là có chuyện gì xảy ra?
Ngây người ở trong nước, Trác Ngọc hé mở đôi môi đỏ mọng, giữa răng môi không ngừng thở ra khí nóng, hơi thở càng trở nên nặng nề.
Thật không dễ dàng dùng lý trí đè lại khát vọng, chưa kịp suy nghĩ nhiều thì sự khô nóng lại xông lên lần nữa. Gò má trắng nõn ửng hồng, đôi mắt mở to, ánh mắt mê ly quan sát bốn phía, thân thể cũng không nhịn được mà bắt đầu cọ xát. Trên thân thể trắng nõn mềm mại ửng hồng, đôi môi đỏ mọng nhiễm ánh nước, hai chân trắng nõn thon dài gắt gao cọ vào nhau.
“Ưm, thật nóng?? Ừm!!”
Trong rừng rậm rất an tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng biến mất, toàn bộ thế giới chỉ còn lại tiếng thở dốc của Trác Ngọc.
Đang lâm vào trong dục vọng, Trác Ngọc bất ngờ chống lại một đôi mắt vàng. Địch Á đến lúc nào? Tại sao ánh mắt của hắn đội nhiên đáng sợ như vậy, giống như muốn nuốt sống mình.
Cô muốn Địch Á tránh đi không được nhìn mình, lại phát hiện khi mình hé môi một câu hoàn chỉnh cũng không nói được, phát ra cũng chỉ là tiếng than nhẹ.
Đây là âm thanh của mình ư? Trước kia sao cô không biết mình cũng có thể phát ra âm thanh như vậy, khàn khàn trầm thấp tràn đầy dụ hoặc, cô nhất định là đang nằm mơ.
Địch Á vốn chạy đến nơi cách dòng suối nhỏ trăm mét, thân thú to lớn uy phong nằm trên mặt đất, đôi mắt màu vàng tràn đầy thú tính thỉnh thoảng lóe lên, đôi tai thỉnh thoảng động động cảnh giác nghe ngóng chung quanh, khi nghe được âm thanh của Trác Ngọc thì lập tức chạy tới.
Thân thể Trác Ngọc trở nên cứng ngắc, ngừng thở ngưng mắt nhìn Địch Á đang nhích lại gần mình. Thân thể khác thường nên cô không dám động đậy.
Hắn liếc nhìn cái cổ trắng nõn của cô, móng vuốt duỗi ra thăm dò nước trong dòng suối sau đó từ từ bơi về phía Trác Ngọc.
Ngưng mắt nhìn da thịt Trác Ngọc đắm chìm dưới ánh trăng, mắt thú màu vàng thoáng qua một tia cười khẽ, móng trước nâng lên đụng vào hai ngọn núi nhỏ trước ngực Trác Ngọc. Địch Á sớm đã cảm thấy tò mò với bộ ngực mềm mại của Trác Ngọc. Những giống cái mà hắn đã gặp không hùng vĩ như Trác Ngọc.
Nhẹ nhàng đụng chạm, Địch Á vươn chiếc lưỡi to ra tò mò liếm lên. Trên đó mang theo mùi thơm nhàn nhạt, hắn đến gần Trác Ngọc đưa cô đến một tảng đá gần bên bờ.
Đầu lưỡi lộn lên trên khiến cho thân thể Trác Ngọc khẽ run, có chút đau nhói, lại có chút tê tê khiến Trác Ngọc có cảm giác khác
thường quái dị, đây là cảm giác mà cô chưa bao giờ có.
“Ưm…?”
Tay không xẹt qua bả vai Trác Ngọc, Địch Á đến gần hôn lên cổ Trác Ngọc, hai tay càng không ngừng vuốt ve bộ ngực mềm mại. Xúc cảm mềm mịn dễ chịu khiến ngọn lửa trong mắt Địch Á càng tăng thêm. Hắn dùng cái đuôi đang ở trong nước của mình ôm lấy đùi Trác Ngọc, lông trên đuôi nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi cô, cảm giác như gãi ngứa khiến Trác Ngọc không ngừng bị giày vò. Đây là sao vậy?
Ngửi mùi thơm thoang thoảng, Địch Á không ngừng hôn lên gò má Trác Ngọc, lông tơ nhẹ nhàng lướt qua cổ Trác Ngọc. Vuốt ve như vậy khiến Trác Ngọc run rẩy không thôi. Ngượng ngùng dần dần bò lên trên mặt Trác Ngọc, cảm giác khô nóng lại từ từ xông tới.
“Ưm….”
Địch Á khẽ run một cái, bị âm thanh rên rỉ êm ái của Trác Ngọc hung hăng kích thích.
Tiếng rên rỉ êm ái mềm mại khiến Địch Á có cảm giác như bị điện giật. Hắn không ngờ giống cái mà mình yêu thích lại có thể hấp dẫn hắn như vậy. Hắn không vội biến thành hình người, thân thú dính chặt vào trên người Trác Ngọc. Mùi thơm cơ thể nhàn nhạt, tư vị ngọt ngấy so với quả lê còn tuyệt hơn, nhìn thân thể trắng nõn phiếm sắc hồng của Trác Ngọc,
Nguồn: Tintruyen.wap.shHome | Đang Xem: 1 |