Polly po-cket
wap giai tri
HomeChatGame
»
Tìm Kiếm| Lượt Xem : | Tập tin chủ đề (0)
↓Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ

Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ +1


Không biết Tỳ Hưu tìm được ở đâu một tảng đá lớn vừa vặn có thể che lại cửa sơn động, chỉ để một khe hẹp giữa sơn động và tảng đá.


Vào lúc Tỳ Hưu đi ra ngoài, Trác Ngọc cũng đã thử đẩy khối đá kia ra, đẩy đến mức cánh tay đau nhức tảng đá cũng không di động dù chỉ một chút. Trong sơn động cũng không có dụng cụ gì khác, nơi này khép kín không khác gì dùng để bế quan.


Tỳ Hưu mấy ngày qua dường như rất bận rộn, buổi sáng ăn xong liền nhốt Trác Ngọc ở trong sơn động, gần tối mới mang con mồi trở lại, đã vậy còn rất mệt mỏi, buổi tối sau khi ăn xong liền ôm lấy Trác Ngọc đi ngủ.


Mỗi lúc như vậy, Trác Ngọc liền suy nghĩ không biết có phải Tỳ Hưu quá cô đơn hay không nên muốn bắt cô trở thành đồ chơi. Bằng không cô không thể giải thích được một dã thú bắt được con mồi vì sao không ăn vào trong bụng.


Thật ra thì Trác Ngọc đã nghĩ sai, Tỳ Hưu dĩ nhiên muốn ăn cô vào trong bụng, chẳng qua “ăn” này không phải là “ăn” kia.


Một người một thú cứ như vậy qua hơn nửa tháng, Tỳ Hưu cho rằng tình cảm giữa mình và Trác Ngọc đã khá tốt.


Vào một buổi tối một ngày nào đó, nó kéo về rất nhiều trái cây, buổi tối còn nướng hai con thỏ, chính mình ăn một con, một con khác để cho Trác Ngọc. Sau khi ăn xong lại nhìn quanh một vòng thấy trong sơn động có đầy đủ thức ăn nước uống cùng hoa quả, đồ chiếu sáng cũng rất đầy đủ, vì vậy vỗ vỗ bả vai Trác Ngọc, một chân chỉ chỉ ngoài động, trong cổ họng lại phát ra âm thanh trầm thấp, đã vậy còn lè lưỡi “rửa” mặt cho Trác Ngọc. Vẻ mặt mong đợi nhìn Trác Ngọc, hy vọng Trác Ngọc có thể bày tỏ điều gì đó.


Đợi trong chốc lát thấy Trác Ngọc không có biểu hiện như mình mong đợi, giống cái nhỏ quả nhiên vẫn chưa thân cận đủ với mình, nhưng mình không thể đợi thêm nữa.


Tỳ Hưu chỉ có thể ủ rũ cúi đầu đi ra khỏi sơn động, đem tảng đá che lại cửa động sau đó lưu luyến rời đi.


Thật ra thì Trác Ngọc đã sớm có thói quen thỉnh thoảng Tỳ Hưu sẽ vỗ bả vai mình, dùng lưỡi rửa mặt cho mình cho nên mới nãy cũng không chú ý. Đợi đến khi Tỳ Hưu dùng tảng đá che lại cửa động cô mới phản ứng được.


Cô chạy đến cửa đá gọi to muốn Tỳ Hưu trở lại. Thường ngày vào lúc này nó đều ôm mình nghỉ ngơi, chẳng lẽ nó không cần mình nữa? Vậy nó có thể ăn mình nha, chẳng lẽ nó không nỡ ra tay nên để mình đói chết, sau đó mới ăn mình?


Trác Ngọc nghĩ mãi không ra. Nhưng cô có cảm giác mình đã bị vất bỏ rồi. Cô biết tại đây mình đã có thói quen lệ thuộc vào Tỳ Hưu, vốn Tỳ Hưu đã làm cô bình tĩnh một chút, thì hành động khác thường của nó vào hôm nay lại làm cô sợ hãi lo lắng không thôi.


Chương 5: Biến thân.


P/s: Vì chương này nam9 biến thân rồi nên mình thay đổi cách gọi từ “nó” thành “hắn” nhé


Tỳ Hưu vừa rời đi thì đã là ba ngày, thì ra trong ba ngày này hắn ấn mình ở trong một huyệt động không cao không thấp chờ đợi khoảnh khắc quan trọng nhất trong đời, đó chính là – biến thân. Chỉ cần nó biến thân thành công là có thể theo đuổi giống cái nhỏ mà mình yêu thích, cùng cô trải qua cuộc sống sau này.


Thật ra thì Tỳ Hưu thuộc tộc nhân thú. Tộc nhân thú ở đại lục này là sinh vật cao cấp nhất (trừ Trác Ngọc), số lượng cũng không nhiều, hình thái biến đổi cũng không giống nhau. Trong cuộc đời bọn họ khoảng 30 tuổi vẫn trong thời kỳ ấu niên, một năm sau thì phải trải qua quá trình biến thân này. Sau khi biến thân bọn họ mới có tư cách theo đuổi giống cái kết thành bạn đời. (cái chỗ ấu niên mình cũng k biết để như nào thì thích hợp, mình định để là đứa trẻ nhưng thấy k hợp vì đây là thời kỳ viễn cổ nên mình muốn để ấu niên cho có k khí cổ xưa, ai có ý kiến thích hợp hơn thì nói vs mình nhé )


Có điều giống đực biến thân cần ba ngày ba đêm, thời gian hơi dài. Đồng thời trong quá trình biến thân xương cốt toàn thân trở nên đau nhức. Mà giống cái qua giai đoạn ấu niên, thời gian biến thân cũng chỉ cần một ngày, hơn nữa không cần chịu quá nhiều khổ sở.


Giống cái vào thời thơ ấu không dễ sống vì vậy số lượng biến thân thành công cùng ít. Vì vậy khi Tỳ Hưu nhìn thấy Trác Ngọc thì mừng như điên, rốt cuộc lại để cho hắn nhìn thấy một giống cái khả ái có thể biến thân thành công, sao hắn có thể bỏ qua được?


Cho dù là hắn đang trong giai đoạn biến thân hắn cũng nhốt Trác Ngọc trong sơn động không để cho nàng đi loạn, không để cho người thú khác có cơ hội đến gần Trác Ngọc, để lại đầy đủ thức ăn thì rời đi.


— —


Trác Ngọc biết cho dù mình có gào thét như nào thì Tỳ Hưu cũng sẽ không quay lại, vì vậy cô chỉ có thể lẳng lặng dựa vào cửa đá, hai tay ôm đầu gối, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm một góc sơn động. Đói thì ăn ít đồ, cô cũng không biết mình phải làm gì. Trong sơn động trừ thức ăn thì cũng chỉ có một miếng da thú lớn để nghỉ ngơi, không có một dụng cụ gì để cô có thể di chuyển hoặc là đập vỡ tảng đá che cửa động.


Đợi đến khi ăn hết thức ăn, cô cũng không còn gì để duy trì sự sống. Hiện tại cô chỉ cảm thấy tiếc nuối, tiếc nuối mình chưa được buông thả bản thân, chưa kịp hưởng thụ quãng thời gian tốt đẹp, cũng không hiếu thuận với cha mẹ thật tốt. Trước kia cảm thấy vẫn còn nhiều thời gian, nên một việc cũng chưa làm được. Không biết ba mẹ sau khi biết cô mất tích thì có bao nhiêu đau lòng.


Thật ra thì vẫn có chút không cam tâm, tốt nghiệp viện y học hàng đầu, tiền đồ vô lượng, có một bạn trai dịu dàng săn sóc, hôm nay thì hai bàn tay trắng, hơn nữa lúc nào cũng có thể bỏ mạng tại đây, nghĩ vậy Trác Ngọc rốt cuộc khó kìm được phẫn hận.


Trên vách đá trong sơn động là một loại nấm được Tỳ Hưu tìm về giống như loại nấm mà trước kia Trác Ngọc hay mua, loại nấm này giống như một loại rêu có thể dính chặt vào thạch bích phát ra ánh sáng màu vàng chiếu sáng cả sơn động, chiếu cả vào thân hình nhỏ bé đang co rúc vào nhau của Trác Ngọc. Ảnh ngược chiếu trên vách động khẽ chập chờn khiến sơn động trống rỗng càng thêm âm u tĩnh mịch.


Chương 6: Nam nhân.


Ánh nắng sáng sớm chiếu vào trên mặt Trác Ngọc làm cô chói mắt. Một tay Trác Ngọc che trên đầu, một lúc lâu sau mới dụi mắt ngồi dậy. Cô nhớ rõ hôm qua mình dựa trên cửa đá, sao giờ mở mắt lại thấy mình nằm trên da thú.


Cô nhìn quanh sơn động một vòng phát hiện thức ăn trong động cũng bị mất, ngay cả loại nấm trên vách đá cũng không thấy, ngay lập tức Trác Ngọc nghĩ chẳng lẽ có người đến lấy trộm?


Cô quay đầu về phía cửa động, ánh mặt trời từ ngoài động chiếu vào đặc biệt ấm áp. Ngay cả cửa đá cũng không bỏ qua ư?


Trác Ngọc cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài động, không dám tin nháy mắt mấy cái, lại nhéo nhéo cánh tay mình xác nhận mình không nằm mơ. Cô cư nhiên lại thấy người, là một người sống sờ sờ đó!!


Không kịp nghĩ nhiều cô chạy về phía người đàn ông ở cạnh đống thịt nướng, bắt lấy hắn liền hỏi: “Anh có biết đây là nơi nào không?”


“Anh có biết làm sao có thể trở về Thế kỷ 21 không?”


“Anh có biết Trung Quốc ở hướng nào không?”


“…..”


Trác Ngọc liên thanh hỏi rất nhiều vấn đề lại phát hiện người đàn ông bị cô bắt được không có phản ứng, vì vậy cô liền đổi thành tiếng Anh hỏi: “Hello, my name is Trác Ngọc, I come from China. What’s your name?”


Cô lắc lắc tay của người đàn ông, lại lắc lắc hai tay trước mắt hắn, bất ngờ chống lại một đôi mắt màu vàng. Lúc này cô mới chú ý đến người đàn ông trước mắt trần trụi, toàn thân cao thấp không có mảnh vải che đậy.


“A….!!”


Trác Ngọc sợ đến mức muốn chạy về sơn động lại bị người đàn ông ở phía sau xách lên đặt cô đến bên cạnh đống lửa.


Giờ phút này đập vào mắt Trác Ngọc là một người đàn ông chí dương chí cương hoàn toàn trần truồng. Làn da màu đồng khỏe mạnh, chân tay cường tráng với tỷ lệ hoàn mỹ, cơ bụng phân rõ từng múi, mỗi một múi hiện lên cũng lộ ra sức mạnh cùng khí phách dương cương. Gương mặt khôi ngô tuấn tú lại mang theo nét hồn nhiên, sống mũi cao thẳng kiên định như được điêu khắc từ bàn tay của Thần, đôi mắt màu vàng có chút mờ mịt nhìn Trác Ngọc. Trác Ngọc liếc mắt nhìn chiều cao của hắn, ước chừng hai thước, cô phải ngước cổ lên mới có thể thấy được mặt hắn.


Thật vất vả mới gặp được một người sống, Trác Ngọc có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng việc cấp bách hiện tại là để cho người đàn ông này tìm thứ gì đó che lại bộ vị quan trọng đã: “Cái đó…anh có thể mặc quần áo vào hay không?”


Người đàn ông vẫn bất động như cũ, cô bỗng nhớ tới người đàn ông này không hiểu tiếng Hán và tiếng Anh. Tiếc rằng Trác Ngọc cũng không biết ngôn ngữ khác, cũng không biết người đàn ông này nói tiếng gì nên chỉ có thể cởi chiếc áo khoác trên người mình xuống, nhắm mắt chạy đến sau lưng hắn, dùng áo vây quanh eo ếch của hắn.


Người đàn ông kéo Trác Ngọc đến ngồi chung một tảng đá với mình, lấy một khối thịt nướng đưa tới trước mặt Trác Ngọc, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, môi mỏng khẽ mở: “Nàng nhất định đã đói bụng rồi, nhanh ăn đi, rất ngon.”


Trác Ngọc không thể tin vào tai mình, cô lại nghe thấy người đàn ông này dùng tiếng Hán nói chuyện với cô? Cô đột nhiên cảm thấy tức giận, người đàn ông này rõ ràng có thể nghe hiểu cô nói gì, vậy mà giả bộ ngu ngốc, không để ý tới cô, mặc cho cô giống như người điên nói chuyện một mình.


Cô ném khối thịt nướng đặt ở cạnh mình, chỉ vào người đàn ông đang có vẻ mặt vô tội: “Anh rõ ràng nói được, cũng nghe hiểu lời nói của tôi, tại sao vừa rồi giả bộ ngu không trả lời tôi, trêu đùa tôi rất vui sao?”


Người đàn ông thấy Trác Ngọc tức giận thì trở nên khẩn trương. Hắn không ngờ mình trầm mặc lại làm cho giống cái nhỏ tức giận, hắn vừa định nói xin lỗi với Trác Ngọc thì lại bị cắt đứt.


“Một mình tôi ở nơi kỳ quái này, còn bị một dã thú bắt được, mỗi ngày đều cảm thấy run sợ đến sắp phát điên rồi. Thật vất vả anh mới xuất hiện, nhưng tại sao cả anh cũng trêu cợt tôi. Ông trời trêu cợt tôi, tôi không kháng cự được, tại sao cả anh cũng muốn bắt nạt tôi, tôi dễ bắt nạt như vậy sao?”


Trác Ngọc vừa nói vừa khóc, nước mắt nước mũi một đống lớn, thấy nam nhân đang đi về phía mình lập tức quát: “Anh đừng tới đây!!!”


Lúc này Trác Ngọc gần như là cuồng loạn, bất cứ hành động nào của nam nhân này đều bị cô cho rằng có ác ý.


Người đàn ông không dám tiến lên chỉ biết nhìn bộ dáng khóc lóc nức nở của Trác Ngọc, trong lòng cũng rất khổ sở chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí nói: “Giống cái nhỏ, nàng không cần đau lòng, có được hay không? Ta sai rồi, ta không nên trêu cợt nàng, nếu không nàng qua đây đánh ta đi.”


Không ngờ Trác Ngọc lại chạy tới đánh hắn thật, cô cũng không sợ nam nhân này sẽ tức giận mà tổn thương mình. Cũng may da hắn dầy, quả đấm của Trác Ngọc đánh vào người hắn chỉ như gãi ngứa.


“Giống cái nhỏ, ta là Địch Á, nàng không nhận ra ta sao?”


Nghe được lời hắn, Trác Ngọc dừng động tác lại cũng không khóc thút thít nữa, chỉ là giọng nói còn chút nghẹn ngào: “Ai…ai biết anh, tôi cho đến bây giờ cũng không biết ai là Địch Á.”


Địch Á nghe cô nói như vậy thì trở nên gấp gáp. Sao giống cái nhỏ lại không biết mình, rõ ràng ở lâu như vậy, chẳng lẽ ngay cả mùi của hắn cũng không nhớ? Người thú đối với mùi hương không phải rất nhạy cảm sao?

Trang: « 123411 »

Nguồn: Tintruyen.wap.sh
HomeĐang Xem: 1
Link:
BBcode:
Tags:

bạn đang xem Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ bạn có thể xem thêm nu bac si o vien coTruyện Tình Yêu nu bac si o vien co

Tag:
↑Cùng Chuyên Mục
iconĐộc Công Tử
iconTuyến Thời Gian
iconCung Chủ Đùa Phi
iconNữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ
iconYêu sau cưới trước 2
>> Xem thêm...
Tags:

bạn đang xem Nữ Bác Sĩ Ở Viễn Cổ bạn có thể xem thêm nu bac si o vien co
HTML hit counter - Quick-counter.net